Mưa và những kỹ niệm[img]

[/img]
Rốt cuộc trời cũng đổ mưa, mây đen ở chân trời kéo đến che mất dạng ông mặt trời, cái nắng nóng, oi bức dịu đi. Thật thoải mát, trời mát hẳn rồi lác đác từng giọt nước từ trên cao rơi xuống, trời đã mưa, nước rơi mỗi lúc nặng hạt hơn... Thích thật.
[img]

[/img]
Nhớ ngày bé, cứ trời mưa là lon ton một đám tiểu quỷ long nhong chạy dưới mưa. Mưa càng to, quậy càng dữ dội. Đi tìm đá, bới đất chặn dòng nước lại, xây một hồ lớn, nhìn mặt nước lênh láng rồi khoét một lỗ nhỏ ở đáy cho nước lưu chuyển bớt, lúc ấy cho tụi con gái gấp thuyền giấy thả trôi trên mặt nước... Nhiều khi nước tràn vào sân nhà, người ta ra thì cả đám chạy. Mưa, tung tăng chạy trên sân vận động chơi đuổi bắt, đá banh... trèo lên lối thông gió của trường cấp I gần nhà trốn năm mười. Trời nổi mưa, tụi quỷ này cũng lợi dụng vào vườn trái cây hái trộm, lúc thì bắp luộc, khi thì chôm chôm, sầu riêng... Nhớ những cơn mưa ngâu cuối năm, trời se lạnh, đám quỷ chăm chỉ đi nhặt những hạt càfê...
[img]

[/img]
Những cơn mưa đầu hè, chia tay đám bạn học. Nhớ, cả đám lang thang trong mưa dưới những tán xà cừ xanh mát, cảm xúc chia tay năm cuối thật buồn. Tiết thể dục cuối, chia tay trường cấp II, trời đổ mưa, tâm trạng đứa nào cũng man mác kéo nhau đi dạo một vòng quanh trường. Tìm về những kỷ niệm xưa, những góc thân quen rộn ràng tuổi học trò... Mưa và tụi bạn lang thang ở quảng trường, mưa của thành phố cao nguyên dai dẳng và dữ dội.
[img]

[/img]
Mưa xa nhà, ngồi ở trước cửa nhà trọ ngắm mưa, những hạt mưa rơi vô tình làm lòng ta miên man.
Mưa Sài Gòn, ngồi sau lưng một người không áo mưa, lang thang từ Tân Bình qua quận 1, ngồi ở góc đường Tôn Đức Thắng chịu rét nhưng lại ấm vô cùng.
Những cơn mưa sau giông bão, gió thổi mơn man, mặt biển phẳng lặng, sóng lăn tăn, nước biển ấm. Ta cùng người trong làn nước vui đùa, cùng đám nhỏ quăng cát, xây lâu đài, chạy dài trên bãi cát và nằm dài bất động lắng nghe tim đập liên hồi... (đùa mệt quá)! Những cơn bão, mưa liên tục, nước ngập giữa sân lội qua ngang gối, mưa xối xả tạt ướt hết nhà, mọi thứ ướt át, tối ẩm nhưng lòng người lại ấm, vui vầy...
Mưa buồn trong kí túc xá, đứng ở lan can, tựa cằm nhìn xa xăm. Mưa, chạy lên tầng 5 của giảng đường, đứng đó mơ hồ theo mưa...
Mưa, ta mạnh mẽ, lì lợm đưa người vượt đồi núi dốc đến điểm đến. Ta cùng người với cây dù bước đi dưới mưa từ chân đồi vòng vèo lên đỉnh đồi, lang thang ra bờ đê...
Mưa cùng kỷ niệm : "Mưa rơi, từng giọt xuyên qua tầng lá, lách qua từng kẽ lá. Mưa rơi xuống thềm đá, tí tách tí tách từng hạt vỡ oà... hoà vào nhau... lại vỡ oà rồi hoà vào nhau. Cứ thế, liên tục cứ thế! Đó tựa là gì em biết không? Là tình yêu đấy, nó đẹp, lung linh, huyền ảo nhưng vô định và khó nắm bắt".
Mưa, tâm trạng náo nức. Nhõng nhẽo như trẻ con... cùng người lang thang dưới mưa.
Mưa và những nỗi nhớ dịu êm...
ST[img]

[/img]
Mời các bạn thưởng thức nhạc phẩm "Xin Còn Gọi Tên Nhau" với tiếng hát LỆ THUhttp://www.nhaccuatui.com/nghe?M=83JKqmSHHQ
Tiếng hát bay trên hàng phố bâng khuâng
Chiều đong đưa những bước chân đau mòn
Chợt nghe mùa thu bay trên trời không
Còn ai giữa mênh mông đời mình
Nỗi đau mù lấp trên tuổi thơ...
Phố vẫn hoang vu từ lúc em đi
Rồi trong mưa gió biết ai vỗ về
Bàn tay nào đưa em trong lần vui
Bằng những tiếng chim non thì thầm
Cho ngày tháng ưu phiền em quên...
Tình trong cơn ngủ mê
Rồi phai trên hàng mi
Chợt khi mình nhớ về
Mộng thành mây bay đi
Còn gì trên đôi tay
Nên thầm hờn dỗi mình
Cho tình càng thêm say
Tiếng hát ru em còn nuối trên môi
Lời nào gian dối cũng xin qua rồi
Để lỡ ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuôi chút êm vui ngày đầu
Cho mình nhớ kêu thầm tên nhau...!