Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 3/16/2011(UTC) Posts: 1,451
Thanks: 247 times Was thanked: 896 time(s) in 415 post(s)
|
Hẹn ước (tiếp theo) Thu đuối lý không biết nói gì, vói tay cầm trái dừa lên nạo cơm. - Thu à, khi anh nói cho em mượn tiền đừng đi làm nữa, dồn hết sức vô học để thi đậu kỳ này, học chứng chỉ dự bị xong, em chọn Dược hay Y tính sau ! Anh đã gọi đùa và từ hôm nay không đùa nữa, nhất định gọi em là thày ... bốc thuốc . Nếu em chọn ngành Y thì cắt đi chữ "bốc", còn em vô Dược thì cứ thế mà xài Thu đang suy nghĩ lung tung tìm đường cãi cũng phải phì cười - Em có biết điều gì làm anh nhất định đề nghị cho em mượn nợ không?
Thu giật mình ấp úng - Thì anh là người tốt, muốn giúp em có tương lai , học đến nơi đến chốn làm việc mà mình yêu thích, đỡ phải cực khổ cày bừa cuốc xới mà lòng mãi ngậm ngùi ray rứt đêm thâu ... - Ha hahaha .... Hải bật cười - Em giỏi thiệt mới nghe qua là chọc quê anh liền, còn điều nữa ! - Thấy mẹ lo em bị tai nạn - ah ha cũng chưa đúng hẳn - Vậy chứ điều gì ? em thua ! đừng nói là cho em mượn nợ tính lời cắt cổ, tiền vốn sanh lời, lời mẹ chắp lời con, trả anh tới tết cũng chưa hết nợ ! - Anh đâu ác dữ vậy Thu ... Thu có nhớ lúc tối qua anh lái xe chầm chậm đi theo sau một khúc, anh thấy Thu luýnh quính chạy hối hả như trối chết ... anh bỗng ngẩn người không biết làm sao để chấm dứt tình trạng đó cho đến lúc em tấp vào xe nước mía, dù chỉ mươi phút ... Về nhà ngủ không được, anh nghĩ ngợi hoài ... Sao mình dở thế! mãi sau khuya thiệt khuya mới ngộ ra, mới ngủ một giấc ngon lành - Anh nhận ra cái gì ? - Anh cũng bị quýnh quáng ... không thua gì Thu - Hả, anh cũng bị quýnh quáng ... ngộ hông, có ai theo dí anh đâu? - Bởi vậy ! - Bởi vậy là sao, đừng có bày chuyện ngược đời rồi đổ thừa bắt đền em nghe, em nè! không phải anh. - Không bắt đền, anh quýnh thiệt mà ! - Thấy Thu sợ quá, anh không biết làm sao, mặc dù anh có thể chạy vọt lên ngang Thu quay sang cười khì, hù em một cái là xong . Hay chạy ra trước thiệt xa đứng lại vẫy tay cho em nhận ra v.v... nhưng anh không nghĩ nổi ! Tại sao vậy ... mà anh lại lẽo đẽo theo sau, lúc em muốn té dường như có đưa tay quẹt, dụi mắt mấy lần, em khóc phải không ? anh vội đứng lại một lúc rồi lại đi tiếp, đầu óc mơ hồ lung tung ... Khuya qua anh chợt hiểu ra, anh đang lo cái lo sợ của em ... nếu như người hôm qua không phải là anh, không phải là anh chàng nào theo tán tỉnh em, lại cũng không phải chỉ là kẻ xấu nào khác đi theo chỉ để giựt cái cặp táp sách vở của em. Lỡ người đó chận em lại hành hung ... thì em còn sợ đến chừng nào, Rồi đêm khuya có ngủ được không?
Thu tròn mắt nhìn Hải trân trối, hơi lo lắng về tình cảnh Hải mới vẽ ra.
- Đoạn đường em đạp xe về nhà nhiều khúc vắng, đêm khuya không phải đường phố nhộn nhịp quán xá, người ta đóng cửa kín ngủ yên trong nhà em có kêu cứu ai nghe? mà em có còn hơi để kêu cầu không ? Cuộc đời có người xấu, mình không biết được, tránh được chút nào hay chút nấy!
Cả hai yên lặng nhìn ra khoảng sân nắng đã như dịu đi phần nào, gió về xua bụi trúc xôn xao vang lên tiếng kẽo kẹt ngắn nhè nhẹ của mấy thân trúc cọ vào nhau, rắc xuống từng dăm chiếc lá khô xao xác bay, đàn gà mẹ con như hăng hái hơn gà mẹ đang ra sức bươn chải cho đàn con ấm bụng đêm nay khi trời đang ngả về chiều ... Hải trầm ngâm nhìn lên giàn hoa thiên lý, những tay hoa chúc vòi xuống khỏi giàn treo lơ lửng búp nụ xanh, cuối chùm đôi đoá hoa nhỏ cánh xanh xanh xoè ra hơi phớt màu vàng giữa nhuỵ, gió đưa về ngan ngát hương thơm dịu ngọt, chỉ nhận ra dáng hoa khi mấy chú ong đáp xuống bay lên , chỉ tay về phía giàn hoa Hải lên tiếng - Em thấy kìa, hoa thiên lý ở đây thật đẹp, thoang thoảng ngát thơm mình chỉ nhận ra hoa khi có mấy chú ong bướm đến chơi . nơi anh đóng quân, hay lúc hành quân qua thôn làng, thảng khi chạm mùi hoa thiên lý sao lẻ loi tội nghiệp nghe lòng rưng rưng. - Người dân ở vùng đó chắc tội lắm hả anh, vừa lo cơm áo còn lo hoạ chiến tranh tàn phá - Ừ, nét mặt thất thần khi chạy giặc, lo âu khi nghĩ về mái lá tranh còn hay cháy rụi, hoảng sợ đau đớn giữa sống chết chia lìa ... bàn chân trần đạp lên đá sỏi mà chạy mà đi ...
Đột nhiên Hải quay lại nhìn sâu vào mắt Thu - Đất nước mình chưa biêt bao giờ thôi chinh chiến, tai ương có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, dù ở đâu ... Anh đã nhìn biết bao lần những người con gái quê chạy giặc xơ xác mỏi mòn, chôn người thân không chảy ra giọt nước mắt, chỉ như thân xác biết cử động, đau lòng lắm Thu à! nhưng đó là tai hoạ không thể tránh, vì ở vùng giao tranh. Còn nỗi hốt hoảng lo sợ nào có thể bớt được tránh được thì nên tránh đi ... Cái nỗi sợ của em đêm qua không nên để một ngày có thể là sự thật, còn như mai mốt chiến tranh tràn lan hoặc em đi đâu đó lọt vào vùng chiến trận phải quýnh quáng chạy lấy mạng thì chịu thôi. - Anh hay thiệt, làm em cảm động quá chừng, anh nói một hồi cũng biểu em mượn nợ, em lớn rồi, có đi làm một chút giúp mẹ thì ... - Hà hà , anh không phải là người quan niệm con gái thì phải mong manh, phải được ủ bọc nuông chiều, Anh nghĩ em nên để sức mà lo những chuyện về cuộc sống, tương lai của em. Và nếu phải sợ, phải lo thì lo những chuyện không thể tránh, biêt đâu có một ngày nào em cũng phải chạy giặc đau khổ như người ta ... Thôi nghe không cãi cọ nữa, em làm ít bữa rồi nghỉ nha, báo xin phép hai bác trước ít lâu để hai bác tìm người thay em.
- Sợ anh rồi, anh có lý, anh làm em cảm động, nhưng em không thể mượn nợ anh ...
- Trời đất, té ra nãy giờ anh nói cho đầu gối anh nghe, hèn chi nó đau âm ỷ ! Sao em không nói sớm, để anh khỏi hành hạ nó, cái đầu gối tội nghiệp của anh, mà anh cũng đỡ nhức miệng nói hoài với cục xương? Tại sao không nói ra, coi có lý hông ? đừng nói là tiền anh phải để đi nhậu nghe ! - Tiền của anh là tiền lương phải không ? anh đi lính ... ngặt nghèo, tiền ấy quý lắm, lương của anh nên được dùng một cách chính đáng cho anh, hoặc mua quà bánh, giúp đỡ ba mẹ anh ... anh cũng phải sống ăn uống tốn kém, tiêu xài này nọ chớ!
- Giỏi thiệt, nói nghe chí lý tiền lương của anh, nên được dùng chính đáng ... cho anh, ừ thì anh đang xài đây, cho em mượn đó ... giúp đỡ ba me anh, em biết mà ba mẹ anh đâu cần anh giúp về mặt này, quà bánh lâu lâu về phép, dẫn ba má đi ăn, đâu ai để anh trả tiền, còn ăn uống ... cơm lính mà em! có gì ăn nấy, đâu tốn bao nhiêu, chỉ tốn tiền ... bia thôi, anh không phải tay nhậu nhưng lúc buồn cũng uống với bạn bè, với lính của anh, lúc có người chết trận... - ... Để anh kể Thu nghe, anh xài tiền lương như thế nào. Mấy đứa bạn có vợ con, lương nhiều tháng không đủ. Anh độc thân mà, ngoại trừ những lần về Sàigòn hay ra phố chợ gần đó, anh chẳng xài gì bao nhiêu. Anh biết mấy người lính con cái nheo nhóc, lần nào đi ra chợ anh cũng mua ít bánh trái cho tụi nhỏ, con nít mà có quà là vui lắm, tội nghiệp ... riết rồi mấy người bán bánh cứ ngỡ anh mua cho con anh. Họ nhắc anh có mua gì cho ... bà xã không? sao chỉ mua cho con thôi! Lâu lâu thấy mặt mày mấy chả bí xị, biết cuối tháng hết tiền chợ đong gạo, anh đưa ít trăm bạc . Chú lính nhỏ có mẹ ở quê, lương binh nhì cu ky ít lắm, thẳng nhỏ lại hay bị cái tật xa quê hương nhớ mẹ hiền nên thỉnh thoảng đi nhậu, gọi là nhậu chớ chỉ uống khan mấy chai bia, thằng nhỏ về trại bữa nào vui vui thì hát "Con đi lính nên không giàu, chút ít mẹ ăn trầu" Còn bữa nào buồn bã nghĩ ngợi sao đó lại nức nở ư ử hát lên "con đi lính lương không nhiều, nên không gởi mẹ hiền" chịu không thấu anh đưa nó ít tiền gởi về cho má .
|